Đêm qua một giấc mơ mà có lẽ từ lúc yêu e đến giờ tôi chưa 1 lần mơ thấy,chúng mình chia tay ( giấc mơ kinh hoàng).
cả đêm trằn chọc k ngủ đc,gần sáng mệt quá chợp mắt đc vài tiếng thì những giấc mơ hỗn độn bắt đầu xuất hiện.thường thường con người ta khi ngủ những giấc mơ đầu tiên đến vs họ là những giấc mơ hỗn độn k có bố cục hay trình tự nào,tôi cũng k ngoại lệ mà (con ng ai chả giống nhau.hix..).
gần sáng bỗng dưng tôi mơ về e,1giấc mơ có bố cục và hiện diện như thật (y như mềnh kể chuyện ma ik nhỉ ^_^).e đi làm ở trọ,tôi từ nhà xuống thăm e và mang món quà valentine mà tôi chưa tặng đc e vào ngày đó.xuống đến nơi gặp e,nhưng e k tiếp đón tôi nhiệt tình như lúc mới yêu.vì khi đó 2 đứa đang cãi nhau mà,e lạnh lùng giặt quần áo ngoài bể nc.k tiếp tôi,tôi bức xúc và buồn bã đi ra cổng,nơi mà chiếc xe máy tôi chưa có dắt vào.
tôi leo lên ngồi đó chờ e giặt song rồi ra tiếp tôi,trong lúc ấy cô e gái của e vừa đi đâu về.tôi gặp tôi chào cô ấy trước,e ấy cũng chào lại tôi như những lần bình thường khác ( cái này k quan trọng lắm trong giấc mơ của tôi).
tiếp tục nha:
khi e giặt song tôi mang quà vào và đưa e,nhưng điều kì lạ mà chưa bao giờ có ngoài đời thật mà tôi lại mơ.đó là cách thể hiện tình cảm trên thiệp kèm theo quà của tôi,tôi tháo băng keo 2 mặt ra rán vào tấm thiệp trên hộp quà ngay trước mặt e ( kì chưa,cái này lẽ ra phải làm từ trước chứ,mơ mà:)).nhưng thế quái nào trên những tấm băng keo đó tôi lại thấy những lời chúc chứ k phải trên tấm thiệp (giấc mơ mà.hi..).tất cả lời chúc đẹp đều ở trên đó e chăm chú nhìn,nhưng tự dưng e tới gần như dò la gì đó rồi e ngẩng đầu nhìn tôi e hỏi:
-thế k quan tâm và chúc sức khỏe ak?
tôi chọc lại e,e nhìn là biết lúc nào chả khỏe.ai ngờ e giận dỗi bỏ đi,lúc ấy làm tôi búc quá hỏi e:
-e k nhận quà à?
e trả lời:-e k nhận,mình chia tay.
thế là cả tôi và e đều bật khóc,tôi có níu kéo sao cũng k đc.tức quá tôi vào phòng e tìm hết những gì có liên quan tới tôi và e,đem ra đập phá hết.ngay cả món quà vừa tặng e tôi cũng ném đi luôn,đau khổ quá tôi khóc càng lúc càng to.rồi choang tỉnh,giấc mơ kết thúc mà tôi thấy đau lòng thật.chưa bao giờ tôi lại mơ tôi và e chia tay nv cả,chắc do dạo này tôi nhớ e nhiều quá mà 2 đứa lại hay cãi nhau.haiz...ám ảnh đến cả giấc mơ,khiếp sơ thật.
sáng nay tỉnh dậy nhận đc tn e mừng quá,nhưng đọc tn song thì bất ngờ quá.tin nhắn tối hôm kia tôi gửi cho e e k nhận đc,trời ời bọn tổng đài này nó làm ăn kiểu gì vậy.lúc đó tôi k còn biết trách ai,lỗi k nhắn tin lại k phải của e.vì e nói e đâu nhận đc tin nhắn,ức chế quá tôi chỉ biết trách bọn tổng đài.tôi sẽ k.tra lại lịch sử dữ liệu truyền đi của tin nhắn đó.
hnay e nhắn 1 tin mà làm tôi buồn quá,tôi nói vs e:-e ngang quá,a chưa thấy ai ngang như vậy.
e nói:-chưa thấy thì bây giờ thấy,a cũng chẳng kém gì.-e ngang bây giờ thì được nhưng sau lấy a về thì k ổn đâu nha:tôi nói vậy.
e trả lời lại:tính e bây giờ thế nào thì sau này cũng vậy.nghe câu nói này của e mà tôi nghĩ đến hạnh phúc gia đình sau này,nếu e là vợ mà k chịu nhịn trước tính nóng của chồng chắc bạo lực gia đình mất.như vậy còn đâu là hạnh phúc chứ,tôi thất vọng câu nói ấy quá.buồn mà chả biết nói vs ai,viết vào đây cho nó đỡ buồn vậy.haiz...thôi làm,tê chân rồi.